LẴNG HOA NGÀY SINH NHẬT
Truyện ngắn của Minh Hương
Ngỡ ngàng trước lẵng hoa hồng tươi thắm trên bàn, chị thẫn thờ sau khi đọc dòng chữ trên tấm bưu thiếp: “Mừng sinh nhật em, chúc em mãi mãi xinh tươi và hạnh phúc”. Chị thấy nôn nao cái cảm giác lần đầu chị nhận hoa anh tặng.
Kỷ niệm Ngày mùng tám tháng ba năm ấy, chị đang là cô sinh viên năm thứ nhất. Tất cả còn rất mới mẻ vì thời gian bước vào môi trường Đại học chưa lâu. Lớp chị tổ chức ‘HÁI HOA’ tìm hiểu về ngày Quốc tế Phụ nữ. Ban Giám khảo đều là những nam sinh viên của lớp chọn ra. Mỗi câu hỏi thi được cài làm nhị của một bông hoa. Các nữ sinh của lớp đều phải dự thi…
Đến lượt chị lên trả lời. Bông hoa mà chị chọn là một bông hồng mang câu hỏi: “Bạn hiểu gì về ngày 8-3?”. Chị trả lời khá lưu loát, hấp dẫn. các vị giám khảo gật đầu lia lịa. Chị định về lại chỗ ngồi sau khi hoàn thành xong phần thi của mình thì một vị Giám khảo khá điển trai vội đứng lên nói:
- Bạn Hồng Minh trả lời rất hay, rất đúng, nhưng với riêng bạn thì… chưa đủ. Vị Giám khảo vừa nhìn chị nháy mắt, vừa quay lại phía dưới nói:
- Ngày mùng tám tháng ba còn là ngày sinh nhật bạn Hồng Minh, hôm nay bạn vừa tròn mười tám tuổi. cả lớp ta cho một tràng pháo tay chúc mừng bạn… Tiếng vỗ tay và tiếng cười nói rào lên. Thật bất ngờ và quá ngạc nhiên, chị không hiểu vị Giám khảo này làm thế nào lại biết được điều riêng tư của mình. Vào lớp được mấy tháng, chị còn ngại chưa nói chuyện với ai về sinh nhật của mình… Khi tiếng vỗ tay vừa dứt, vị giám khảo tiến đến gần chị nói tiếp:
- Thay mặt Ban giám khảo và nhân danh cá nhân, tôi xin tặng bạn một bông hoa. Chúc bạn mãi mãi xinh tươi và hạnh phúc.
Anh rút bông hồng trên túi áo ngực không biết đã cài sẵn từ lúc nào trao cho chị. Chị bối rối, hai má nóng bừng, tay run run đón nhận bông hoa từ tay anh, miệng lí nhí nói lời cảm ơn rồi lao đầu về chỗ ngồi gục đầu xuống bàn, tim đập loạn xạ bởi ánh mắt cháy bỏng của anh. Tiếng vỗ tay reo hò của cả lớp lại rào lên:
- Hoan hô Giám khảo Tuấn…, Một Giám khảo tuyệt vời…!
Kể từ ngày ấy, sinh nhật nào Tuấn cũng tặng hoa cho chị, không phải một bông mà cả một lẵng hoa với số bông bằng tuổi của chị, trong đó bao giờ cũng có một bông hồng nhung đỏ thắm cài thiệp chúc mừng ghi dòng chữ “Bông hồng 8-3, chúc em mãi mãi xinh tươi à hạnh phúc!”…
Họ đến với nhau như thế. Thật ngọt ngào, êm dịu! Theo thời gian, tình yêu của hai người cứ đầy ắp kỷ niệm. Nhưng cuộc đời thật éo le! Có những con sóng bất ngờ đưa ta dạt vào bén bờ xa lạ… Sau khi tốt nghiệp, để có việc làm theo nghề đã được học, anh phải tạm xa thành phố lên một tỉnh miền núi công tác. Chị chần chừ không muốn đi xa, nằm lại thành phố chờ một dịp may. Anh không thể chần chừ vì hoàn cảnh gia đình anh rất khó khăn, chỉ mong anh chóng ra trường có việc làm để đỡ gánh, có điều kện cho các em của anh được học tiếp như anh. Thời gian đầu, chị vẫn nhận được thư của anh. Chị viết thư trả lời với bao tâm sự nhớ nhung và đầm đìa nước mắt. Sau đó, đột nhiên chị không trả lời thư anh nữa mặc dù anh vẫn có thư về đều đặn. Gần một năm xa nhau, anh nóng lòng không hiểu sao chị bặt tin. Sắp xếp mãi, anh mới dứt ra khỏi công việc về thăm nhà và chị. Quá ngỡ ngàng và đau khổ trước sự thật, chỉ còn ba ngày nữa là chị lấy chồng. Không kịp nghỉ ngơi, không cần tìm hiểu, anh quay trở lại nơi công tác ngay hôm ấy…
Chồng chị là một giảng viên Đại học mới ở nước ngoài về. Nhờ chồng, chị được nhận vào làm việc ở phòng thí nghiệm của trường, nơi anh đang giảng dạy. Cuộc sống đang rất khó khăn khi đất nước vừa dứt chiến tranh, được sống giữa Thủ đô đối với chị thật là may mắn. Chị đã đạt được điều mình mong muốn. Chỉ có một điều chị đã day dứt và cả đời đau khổ, đó là chị đã phải chấp nhận và lựa chọn đánh đổi tình yêu của mình. Rồi cuộc sống vẫn là cuộc sống, như bao nhiêu người đã thở dài chép miệng: vợ chồng là duyên nợ trời định… Chị làm vợ, làm mẹ trong một gia đình mà theo chuẩn mực lúc đó là gia đình “lý tưởng”. Nhưng những bạn bè biết rõ mối tình của chị với Tuấn trước đây thì chỉ im lặng lắc đầu.
Sinh nhật nào chị cũng nhận quà của chồng. Khi là một chiếc khăn choàng, khi thì đôi bông tai, chuỗi hạt cườm, rồi một cái trâm cài áo… tất cả đều rất “mốt”, rất đắt tiền vì toàn là “đồ xin” anh sắm từ nước ngoài. Nhưng chưa bao giờ là một lẵng hoa hồng có số bông bằng tuổi của chị. Sinh nhật này, chồng chị đang công tác nước ngoài lại vừa gửi về cho chị một bộ trang sức bằng bạch kim, mà dân chơi vẫn gọi là “vàng trắng”. Để khỏa lấp nỗi nhớ “Người xưa” mỗi khi nhận quà tặng sinh nhật của chồng, chị thường đem khoe với chị em bạn gái. Họ cứ xuýt xoa khen đẹp, khen chồng chị biết chọn quà hợp với chị… Mỗi lần như vậy, chị biết mình đã lầm, càng phô trương những thứ hàng hóa mình đang có, lòng chị càng thêm xót xa. Những tiếng thở dài thường cứ lặng lẽ theo chị bao nhiêu lần rồi và hình như mỗi lần tiếng thở ấy càng dài hơn, nặng hơn…
Thấm thoát thế là đã hơn mười lăm năm, đứa con trai duy nhất của vợ chồng chị đang học lớp mười. Dù rất yêu vợ, song công việc và những chuyến công cán nước ngoài đã chiếm gần hết thì giờ và tâm huyết của chồng chị, vì bây giờ anh đã chuyển về Bộ công tác, có vị trí rất quan trọng trong công cuộc Cải cách giáo dục của Nhà nước. Còn chị, từ phòng thí nghiệm chị đã được chuyển lên đứng lớp và trở thành giảng viên của Trường. Theo trào lưu đương thời, chị cũng đang theo học Thạc sĩ… Cuộc sống giàu sang, nhung lụa của chị hiện giờ khó có ai bì kịp. Chị gần như toại nguyện về tất cả. Vậy mà chị vẫn cảm thấy thiếu hụt một thứ gì đó. Rồi chợt chị giật mình nhận ra cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo trong tâm hồn mình. Nó âm ỉ, lặn sâu vào tâm não chị suốt bao nhiêu năm qua. Chị càng muốn dìm sâu nó xuống tận đáy tâm hồn thì nó lại cứ muốn trào lên, vây hãm, day dứt chị. Chao ôi! Người ta có thể tạo dựng một cuộc sống đủ đầy, nhưng không bao giờ có thể vắt nặn được tình yêu…
Nhìn lẵng hoa để trên bàn, không đếm chị cũng biết tất cả có bao nhiêu bông. Ôi, cái tuổi mười tám ngày nào… Bây giờ chị đã là một thiếu phụ… Không biết Tuấn hiện đang ở đâu, bằng cách nào anh gửi đến chị lẵng hoa này. Bông hồng nhung thắm đỏ cùng dòng chữ nắn nót của Tuấn cứ nhòe dần, nhòe dần… Chị đã có một tình yêu như thế! Nhưng tất cả đều là quá khứ, dĩ vãng đã xa rồi. Có một lần chị gặp cô bạn gái học cùng lớp. Cô bạn cho chị biết Tuấn đã chuyển về miền Nam công tác, làm giám đốc một công ty dịch vụ kỹ thuật điện máy. Chị rất muốn hỏi thêm về Tuấn nhưng cứ thấy bối rối, ngại ngùng bởi lẽ thời gian gặp cô bạn thì quá ngắn ngủi mà sự thẹn lòng thì cứ trào dâng. Rồi cuộc sống lại cứ thế trôi đi… Căn phòng lặng ngắt trong hương thơm nhè nhẹ của những bông hồng làm thức dậy trong chị bao nhiêu kỷ niệm. Chị với tay cầm tấm thiếp đọc lại thật chậm rãi lời chúc của Tuấn. Thật là thân quen mà sao xa vời vợi. Bất chợt, chị đọc được dòng chữ rất nhỏ phía dưới cùng của tấm thiếp: … Phòng số… Khách sạn…
Không kịp nhìn lại dung nhan, diện mạo của mình, chị vội vàng cầm túi xách, dắt xe máy ra khỏi nhà… Khách sạn Thiên Thanh đây rồi. Dựng xe xong chị đi thẳng đến phòng lễ tân. Cô gái trực mặc bộ áo dài màu thiên lý giở sổ xem và trả lời chị.
- Phòng số 6 hiện đang có vị khách tên là Trần Tuấn đang nghỉ. Ông ở Cần thơ mới đến sáng nay…
Chị cảm ơn cô gái rồi xin phép được lên phòng. Đứng trước cửa phòng, tim chị dập thình thịch. Sau khi vuốt lại mái tóc đang đổ xòa trước trán, chị giơ tay lên, những ngón tay co lại trong tư thế gõ cửa run run…
- … Cốc, cốc … Không phải tiếng gõ cửa vì những ngón tay co lại kia chưa chạm đến cánh cửa. Tim chị muốn nổ tung ra. Chị cố trấn tĩnh, giơ tay một lần nữa, nhưng không thể!...
Đột nhiên chị quay lại chạy thẳng ra cổng khách sạn như có ai đuổi. Cô gái trực lễ tân ngơ ngác. Không kịp chào cô, chị lập cập lên xe, loạng choạng lao ra đường phố. Không chủ định mà xe đã rẽ lối qua Hồ tây. Tự nhiên xe chạy chậm lại, chị thả ga mặc cho xe lăn bánh từ từ. Nơi đây có biết bao nhiêu kỷ niệm của anh và chị. Chị thấy môi mình mặn chát, rồi cảm giác ấm nóng, ướt đẫm khuôn ngực đang thổn thức của mình. Không dừng xe, chị cố chạy về nhà.
Căn nhà thanh lặng dưới ánh sáng leo lét của những ngọn nến đang cháy gần hết. Chỉ có mùi hương của hoa hồng đã tỏa lan khắp nhà, không còn thoảng nhẹ nữa mà đã trở nên nồng nàn như muốn nói với chị bao điều. Lòng chị lắng xuống. Lấy tấm thiếp của Tuấn ra đọc lại một lần nữa, chị với cây bút trên bàn và ghi vào đó vài dòng, sau đó xếp lại và cho vào một cái phong bì mới. Việc còn lại là của ngày mai… Chị lặng lẽ bước đến bên cửa sổ nhìn xuống đường. Phố phường cũng đang bắt đầu vào sự yên tĩnh của đêm. Thế là ngày mai, tất cả lại diễn ra bình thường theo guồng quay cuồng nhiệt của cuộc sống, chẳng cần biết đêm nay, có mấy ai như chị đã phải vật lộn, chao đảo trước sóng gió của cơn bão lòng.
Nha Trang
7 - 1993
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét