Đêm qua ngủ không ngon giấc, sáng dậy lưỡng lự không biết nên tiếp tục đạp xe hay đi xe buýt để ra biển. Cuối cùng quyết định đi xe buýt vì như vậy có thể thảnh thơi nô đùa với biển mà không lo gì về xe đạp. Thế là thể dục xong, ăn sáng, uống thuốc rồi đi ra bến xe buýt.
Vừa gần đến bến thì xe vụt qua. Nghĩ chẳng việc gì phải đứng đợi, cứ đi bộ dần đến bến tiếp theo, sẽ có xe chuyến sau vau đến. Đúng vậy, chờ một chút là xe đến chạy rất nhanh vì không nhiều khách lên xuống. Đúng 9 giờ mình đã có mặt ở bờ biển đoạn sân vận động. Đi bộ ngược lên phía Ana madara, vừa chụp ảnh, vừa ngắm khách du lịch tắm biển. Nắng chói chang vậy mà khách tây vẫn nằm phơi trên cát... Biển đẹp mơ màng trong khói nắng. gặp một khách tây, nhờ chụp vài kiểu ảnh cho mình rồi ngồi ngắm biển. Gió, nắng, sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ... Một mình cảm nhận được cái nồng nàn không mệt mỏi của biển, lòng mình bỗng nhẹ thênh.
Rồi cũng phải chia tay với biển, đi bộ chừng 2 cây số về quán Candy bread and coffie nghỉ trưa. Trên đoạn đường đi bộ đó tinh thần còn phấn chấn, nối nhịp bước chân thế là hoàn thành mấy câu vần cho thỏa chí cuộc chơi với biển vừa xong. Đến quán là vội khoe hình lên fb liền và đăng bài lên trang Kê Già luôn. Thêm một ngày vui...
GỬI LẠI BIỂN
Ngập ngừng trước biển sáng nay,
Lời chưa kịp nói đã say mất rồi.
Lâng lâng khúc nhạc xa khơi,
Biển thì thầm hát những lời yêu đương
Sóng dập dìu gợn vấn vương,
Gió dùng dằng chở nỗi buồn lang thang.
Nắng loang mặt nước chói chang,
Phơi tình ai giữa mênh mang biển trời.
Ta về cất cái chơi vơi
Gửi lại cho biển một thời đa đoan!
NT - 19/3/2018.
MH
MH - 21h24'. 19/3/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét