Khi Trung lập cho mình Blog này xong, mình định tuyển chọn một số bài viết mang tính riêng tư từ Blog chominh và viết tiếp những bài mới, nhưng rồi em bị bệnh và ra đi mãi mãi, mọi chuyện tưởng như không có thật. Buồn thương vì mất mát quá lớn và đột ngột đến, mình mãi không muốn mở lại Blog này. Nhưng bây giờ, khi mà mình cũng đang mang thêm một căn bệnh mới: Tiểu đường, với rất nhiều biến động trong cuộc sống, minh bỗng nghĩ đến Blog này và quyết định tìm về.
Thời gian trôi đi như bóng chim câu qua cửa sổ. Thoát mà đã gần 5 năm ngày em vĩnh biệt trần gian, bỏ lại con thơ, vợ trẻ và các chị... Trung ơi! Đêm qua chị ngủ mơ có nhắc đến tên em nhưng mà không thấy mặt. Tự nhiên có một chiếc taxi đậu sẵn, rồi chị lên xe, rồi xe chạy, rồi có người hỏi ai kêu taxi vậy, chị nói chắc cậuTrung gọi đó... Xe đi đâu, về đâu chị không nhớ, chỉ biết khi thức giấc chị thấy bâng khuâng trống trải quá. Em muốn chị đi đâu, về đâu vậy Trung?
Chị nhớ em và mãi thương em cắt ruột. Em nói với chị đi, chị phải làm gì bây giờ? Chị cảm thấy mệt mỏi lắm. Nhưng còn nợ đời chưa trả hết. Chị vẫn phải vui vẻ để mọi người thân yêu không phải buồn lo. Hãy tiếp thêm cho chị niềm tin và nghị lực sống em nhé.
Mình muốn thay đổi. Nhưng thay đổi như thế nào. Ngày mai mình sẽ ra khỏi nhà. Bứt mình khỏi sự đơn độc, không thể cứ quẩn quanh một mình, một bóng thế này được... Tìm về Blog này là tìm về lại chính mình... Hãy chờ nhé.
MH - 20h56' . 17/3/2018.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét